Trên bãi biển uốn cong của thị trấn nhỏ, cô gái trẻ Umi đứng nhìn chằm chằm vào đại dương xanh thẳm. Ánh nắng chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại che phủ bóng tối trong lòng cô. Đang mải mê lo lắng, tiếng bước chân nhẹ nhàng đã đến gần. Eri, người bạn thân thiết nhất của Umi, đứng cạnh và ôm Umi từ phía sau. "Umi à, sao em thấy buồn vậy?" Eri thủ thỉ, giọng điệu dịu dàng. Nhưng Umi vẫn im lặng, đôi mắt sâu thẫm nhìn xuống biển. Cô không thể chia sẻ, không thể hiểu được cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Nhưng từ sự bao dung và chăm sóc của Eri, giọt nước mắt cuối cùng của Umi rơi. "Tại sao em không nói với anh ta?" Eri cất giọng. "Vì... vì em sợ mất điều quan trọng nhất đối với mình," Umi lặng lẽ đáp, giọt nước mắt kia lăn dài trên gò má cô. Đồng thời, gió biển thổi qua, làm tung lên bãi cát những sóng nước nhỏ xanh biếc như biểu tượng của sự hy vọng.