Mirei đẩy cánh cửa phòng, xoay người nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt. Ánh đèn nhấp nhô từ trần nhà vang lên gương mặt xinh đẹp, hoàn hảo mà cô vừa tạo ra. Cô cảm thấy lẽ ra không nên hạnh phúc trước bức tranh vẻ đẹp này, bởi chính nó đã gieo rắc những gai độc cho cuộc đời cô. Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, Mirei thốt lên trong lặng lẽ dưới hơi thở run rẩy: "Đã đến lúc chấm dứt mọi chút xe cẳng với quá khứ, tìm đến mái ấm mới cho tâm hồn vấp ngã này."
Kousei ngồi trên bờ sông, ánh nắng chiều phả vào khuôn mặt anh. Bên cạnh, bức thư Mirei để lại với dòng chữ buồn bã: "Xin lỗi... và cảm ơn. Kính chào, Kousei." Anh thất thần, lặng thinh nhìn bức thư, trái tim như bị một vết cắt sâu, cảm giác tan nát. Nhưng rồi quyết tâm bừng lên trong anh, "Tôi sẽ tìm lại cô ấy, và góp một phần nhỏ sức mình vào việc dựng xây lại hạnh phúc cho Mirei."
Hành trình tìm kiếm, cảm động, và những chuyến đi khắp xứ người, liệu cuối cùng Kousei có thể đạt được hạnh phúc mới cho Mirei, hay quá khứ và mất mát sẽ nhanh chóng kéo anh ta xuống vực sâu khó ló tay?