Trên bức tranh cổ đại mộng mơ, ánh trăng nhè nhẹ soi sáng lên gian lầu lạnh lẽo của cung điện Hoàng lâu. Tu La, vị vua của đất nước Lâu Lan, khuôn mặt tàn nhẫn lại hiện lên một ý cười vô tội khi anh nhấc áo ra, lộ ra vạt trắng nhạt đầy mờ hồ. "Ái phi, Cô đã đói chưa?" - ông nói với giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt đỏ đạn vẫn đầy ám ảnh.
Nhưng nàng không phải là con mồi dễ bắt. Nàng quyết liệt từ chối, kích động thêm sự hấp tấp trong tư duy của kẻ bạo quân này. Anh ta chợt gật đầu, cười thỏa mãn, nhấn mạnh bằng cách nhấc lên chiếc áo và thò thân người lên trên giương. Một cú cắn nhẹ lên cổ Tu La, những nụ hôn đầy hoang dại, nước miếng cảm xúc tràn đầy.
Đêm buông xuống, tiếng cười vang lên, tuôn trào như là tiếng tuyên ngôn của quyền lực và định mệnh. Hắn và nàng, hai tâm hồn gặp nhau trong bầu không khí nguy hiểm, khẽ nhẹ nhàng khuấy động nhịp trái tim rối ren của họ. Vào đêm ấy, vị vua máu lạnh Tu La và người đàn bà mơ mộng kia, giữa cuộc chiến của lý trí và cảm xúc, liệu họ sẽ đi về đâu trong vũng máu tối tăm của sứ mạng định mệnh?