Trong bóng tối của đêm, bước chân của Sigrid nhẹ nhàng trên con đường đá vắng vẻ. Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng bức tường cao ngất, phản chiếu bóng dáng của cô như một hồn ma lững lờ. Dưới ánh sáng yếu ả nhất, áo lụa trắng của Sigrid phát ra ánh bạch kim lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp kiêu sa khó cưỡng.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp tỏa sáng ấy, là bí mật đen tối mà cô đặt dấu ẩn trong lòng. Sigrid không thể quên những giọt lệ cuối cùng rơi trên cánh hoa sen tinh khôi trước khi cô chết, không thể quên vết thương lòng chẳng thể lành là của bản thân.
Rồi một ngày, khi mắt mở to, cô đã trở về quãng thời gian mà cô từng trải qua, nơi mà lòng thù hận nổ tung trong tim như ngọn lửa khát vọng báo thù. Sigrid quyết định, lần này, cô sẽ không còn hy sinh mình vì người khác, mà sẽ sống cho chính bản thân mình.
Cuộc sống mới của Sigrid không chỉ là việc thay đổi cách ăn mặc, cách nói chuyện hay cách đối xử với người khác. Đó là sự đấu tranh với bản thân, với hồn ma quá khứ, và cả với Veramud - kẻ thù truyền kiếp.
Và dưới ánh trăng vừa vắng vẻ vừa lạnh lùng, Sigrid bước tiếp trên con đường đá, nơi mà bí ẩn về cuộc đời và bản ngã đang chờ đợi cô khám phá.