Trên bức tường đổ sụp, hình bóng của một người đàn ông hiện lên trước mắt Sion. Đôi cánh trắng mịn lan tỏa ánh sáng, khiến cho cô nhẹ nhõm tin rằng mình đã được thiên thần cứu giúp. Tuy nhiên, ánh sáng biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng của người đàn ông mặc bộ giáp sáng loá, tay cầm thanh kiếm sắc bén. Sion ngạc nhiên đồng thời cũng lo sợ, không biết liệu mình sẽ sống sót qua ngày hôm nay hay không.
"Ồ, dường như tôi đã đến lúc rồi." Kiom, người đàn ông kháu khỉnh cười, giọng nói lạnh lùng như gió lạnh ngày đông.
Sion bước lui lùi, ánh nhìn hoang mang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắc bén của Kiom. "Xin lỗi, anh đã nhầm lẫn, tôi không phải là người bạn nghĩ đấy!"
Nhưng Kiom không nghe, bước về phía cô với vẻ mặt không chút khoan nhượng. "Thiên thần hay không, chết chắc chắn sẽ là kết cục của em."
Và câu chuyện về cách thức sử dụng Thiên Thần của Sion bắt đầu, không phải bởi việc cứu rỗi, mà bởi sự sống còn giữa vòng xoáy của sức mạnh siêu nhiên và bí ẩn không lường trước.