Trên con đường băng tuyết đầy cô đơn, công chúa Lãm Nguyệt bước đi với ý định quyết định giải cứu cha mình khỏi vòng vây của kẻ bắt cóc tàn bạo. Bước chân của cô vang vọng trong làn không khí lạnh buốt, tạo nên âm nhạc của sự quyết tâm và lòng dũng cảm. Trong tâm trí công chúa, hình ảnh của hoàng đế Triều Minh bị giam cầm là ngọn lửa thắp sáng niềm tin và hy vọng.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô bất ngờ bị vây bắt bởi một nhóm lính cận vệ với bộ mặt u ám và đôi mắt lạnh lùng. "Chúng tôi không thể để công chúa tự mình tiến vào nguy hiểm," một lính cận vệ bình tĩnh lên tiếng. Bằng giọng quyết đoán, công chúa Lãm Nguyệt nói: "Tôi không thể đợi thêm. Cha mẹ và vương quốc cần giải cứu. Hãy để tôi đi!"
Chưa kịp hoàn tất lời nói, một âm thanh rền vang từ xa, rồi màn đêm bỗng chốc nhuốm sắc đỏ máu. Những con người áo đen lửa đã xuất hiện, dẫn đầu bởi người đàn ông mang chiếc mặt nạ hắc ám. Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua đoàn lính cận vệ, tìm thấy ánh mắt quyết đoán của công chúa. "Quyết định của công chúa đã thật sự rõ ràng. Tiếp tục đi, nhưng hãy nhớ rằng sự đau lòng đang chờ đợi ở phía trước," hắn thì thầm, âm hưởng uy nghiêm vẫn hiện hữu dưới lớp mặt nạ bí ẩn.
Cuộc chiến giữa công chúa Lãm Nguyệt và tổ chức đen tối sắp bắt đầu, kéo theo những bí mật về quá khứ và những âm mưu đen tối phía sau màn đêm u tối. Giữa sự hiểu biết về nguy cơ trước mắt và lòng can đảm đến cùng, công chúa quyết định tiến về phía trước, không ngừng chống lại cảm giác sợ hãi để mang về tự do cho hoàng đế Triều Minh.