Trên bàn trà xanh, Lam Kiều nhìn chằm chằm vào đoạn video clip thời thơ ấu của mình và Cố Đình Ngạn. Những ký ức biến mất từ lâu dần hiện về trước mắt cô, như một tờ giấy trắng được vẽ đầy những nụ cười hồn nhiên và ánh mắt ngọt ngào. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như truyện cổ tích mà họ từng mơ ước.
Ngày định mệnh, Lam Kiều bước vào hội trường cưới, bản thân bừng sáng trong bộ váy trắng tinh khôi, nhưng trái tim lại chìm trong biển đau khổ. Cố Đình Ngạn, người cô yêu thương nhất, lại trở thành kẻ đứng ở bên cạnh người phụ nữ khác. Ánh mắt Lam Kiều chợt lạnh, tâm hồn tan nát trong cảm giác bị phản bội.
Nhưng trái tim này không phải dễ dàng chịu thua. Năm năm sau, Lam Kiều trở về, không phải để trả thù hay tìm lại tình yêu đã mất, mà để đối diện với quá khứ đau buồn, để tự giải thoát và bay lên. Không còn là cô gái ngây thơ ngày nào, Lam Kiều giờ đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết định bảo vệ bản thân và tiểu kiều của mình.
Với ánh nhìn đầy quyết tâm, Lam Kiều quyết định rằng, cho dù định mệnh đã xô đẩy họ tới bên nhau hay chia cắt họ ra xa, trái tim cô sẽ không bao giờ đứng yên."Cố Đình Ngạn, người đã mang lại cho tôi cả niềm hạnh phúc lẫn đau khổ, dù chân trời có xa tít tắp đến đâu, em cũng không bao giờ thoát khỏi anh."