Trận đại chiến giữa Thánh Vực và Ma Môn đang diễn ra gay cấn, khắp nơi đều ngập tràn khói bụi và hồn ma vong quyền. Trong lúc căng thẳng nhưng kỳ lạ, Thánh Hoàng và Ma Tôn đồng loạt bước ra từ hai phe đối lập, đầy ánh mắt kiên quyết nhưng cũng chứa đựng một điều gì đó khó hiểu.
Thánh Hoàng, vị thần linh cao quý, phát ngôn lạnh lùng: "Chúng ta đã làm đủ hư không cho chúng sinh, thời khắc của chúng ta sắp đến."
Ma Tôn, bậc thầy tà ác, gật đầu nhẹ nhàng: "Đúng vậy, chúng ta đã vượt qua hẻm ngõ của số phận, giờ hãy làm điều mà không ai dám nghĩ đến."
Những lời nói bí ẩn ấy khiến cả hai phe đều bàng hoàng, đồng lòng nhìn về phía một người phụ nữ trẻ đứng ở giữa hai bề. Đó không ai khác chính là con gái của Thánh Hoàng và Ma Tôn, người đã mang trong mình dòng máu của cả hai thế lực đối nghịch.
Người phụ nữ trẻ nhếch môi cười khẽ, ánh mắt sáng lạn và lạnh lùng: "Ba, có phải lúc rồi hai người đã quên mất rằng con còn ở đây không?"
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đủ khiến cả thế giới bao gồm cả Thánh Vực và Ma Môn đều phải rung động trước bí mật kinh ngạc được bật mí.