Trên đỉnh núi Phong Linh, cuộc chiến giữa Nguyệt Thanh và Đại Ma Vương Mạc Tà dần leo thang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ánh trăng phản chiếu lên hai cặp mắt, một lạnh lùng như băng, một ẩn chứa sự đố kị và tàn ác.
Mạc Tà, với bàn tay giơ lên, mây đen bao phủ trời, che khuất ánh sáng và trí tuệ của Nguyệt Thanh. "Nguyệt Thanh, cô chỉ là một con bướm nhỏ trước sự khủng khiếp của bóng đêm," Mạc Tà gầm lên, giọng điệu của quỷ độc vọng quanh núi rừng, khiến không khí trở nên sợ hãi.
Tuy nhiên, Nguyệt Thanh không chùn bước. Cô vươn cây đao nguyệt lên cao, ánh trăng phản chiếu trên lưỡi kiếm như một vầng trăng thứ hai. "Tôi có lòng dũng cảm và niềm tin sâu thẳm vào tình yêu và công lý," Nguyệt Thanh đáp, bờ môi nhếch lên một nụ cười mạnh mẽ, đầy quyết tâm.
Linh lực của Nguyệt Thanh bắt đầu phát ra tia sáng rực rỡ, mở rộng khung cảnh chiến trường. Linh thú cùng nhau hô khẽ, sẵn sàng hy sinh cho vị sư phụ đầy trách nhiệm. Trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối, lòng dũng cảm và ác ý, đạo lý và tàn bạo, lịch sử vĩ đại của Kỷ Nguyên Kỳ Lạ, liệu sẽ biến chuyển như thế nào?