Trong buổi tối ấy, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng vào phòng bệnh, làm nổi bật mái tóc xanh của Kuroko đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Kagami. Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất tỉnh của người bạn đồng đội, trong lòng nảy sinh một loại tình cảm khác lạ. Dù không biết rõ đó là gì, Kuroko nhận ra rằng cậu không thể rời xa Kagami. Và cũng chính lúc đó, Aomine bước vào phòng, ánh mắt lo lắng hướng về Kagami khiến Kuroko cảm thấy lạ lẫm.
Trái tim Kuroko đập thình thịch, những cảm xúc mông lung bắt đầu hiện rõ. Nhưng khi cậu định nói điều gì đó cho Aomine, người đàn ông kia đã nắm lấy tay cậu một cách vững chãi. "Cậu không nên tự mình vất vả như thế này. Chúng ta phải chia sẻ việc chăm sóc Kagami," Aomine nói nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là một lời bày tỏ tình cảm. Kuroko nhận ra rằng, có lẽ tình cảm đơn phương của mình không hề đơn độc.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Aomine, Kuroko nhận ra rằng họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, kể cả trong những trạng thái tinh thần phức tạp nhất. Và giữa hai con người nghịch lý đó, một mảnh ghép hoàn chỉnh dần hình thành. Từ đêm đó, tình cảm của họ không còn là điều vô hình nữa, mà đã trở thành điều rõ ràng và ấm áp như ánh trăng ngoài kia.