Trên con đường vắng vẻ sau giờ học, Haruka bước nhanh về phía trước, tâm trạng rối bời. Wataru, anh chàng mà cô yêu thương, luôn đối xử với cô bằng tình cảm chan chứa, nhưng Haruka lại không thể đưa ra phản ứng đúng mực. Cô không biết phải làm sao để mở lòng, để thật sự hiểu và chấp nhận tình yêu mà Wataru dành cho cô. Bỗng nhiên, một cơn mưa bất chợt ập đến, hòa lẫn cùng những giọt nước là những lời tự trách và nỗi lo sợ trong tâm hồn Haruka.
Đột nhiên, ánh sáng mờ ảo vang lên từ phía trước, khiến cô không thể nhận ra đường đi. Tiếng nước mưa rơi nhè nhẹ như những lời thì thầm, âm thanh của đôi giày vuốt qua lớp ướt làm bước chân cô trở nên mục nát trong cơn mưa. Khi Haruka nhìn lên, cô phát hiện ra Wataru đang đứng đó, ánh mắt đong đưa như muốn nói lên điều gì đó không thể nói thành lời.
"Haruka, tại sao em luôn tránh xa anh?" Tiếng nói của Wataru như ngọn lửa lan tỏa trong cơn lạnh lẽo của mưa đêm. Haruka giật mình, cô không ngờ tình huống này lại xảy ra, cô đắn đo, không biết nói gì để giải thích. Wataru tiếp tục: "Anh không muốn buộc ép em, nhưng anh muốn biết sự thật, chỉ có thế chúng ta mới có thể tiến xa hơn. Dù cho... dù cho nó đau lòng đi chăng nữa."
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Wataru, Haruka cảm nhận được sự chân thành và tình yêu chân thật. Cô bật khóc, đáp lại anh bằng một cái ôm chặt. Những giọt nước mắt trộn lẫn cùng cơn mưa, tình yêu giữa họ cũng được thừa nhận, không còn bí mật, chỉ còn lại sự chân thành và hiểu biết. Đó chính là khởi đầu mới, một tương lai rộng mở. Kono Saki, Rabu-Rabu Nari!