Trên con đường đầy lá vàng rơi, Akino bước chậm chạp với những hạt mưa đầu mùa rơi lặng lẽ. Bầu trời xám xịt nhấp nhô những đám mây đen đúa, tạo nên bức tranh u tối huyền bí. Tiếng gió lạnh lùng từng cơn thổi, kèm theo là tiếng cây xanh dương thẫm nhe nhàng rì rào.
Đã bao lâu rồi? Akino nhớ không rõ nữa. Chỉ biết rằng, mỗi khi mùa thu về, chàng trai kỳ lạ ấy lại xuất hiện, ẩn trong bức cây bí ẩn. Chàng trai với đôi mắt sâu thẳm như đại dương, miệng luôn nở nụ cười nhẹ nhàng như làn sương sớm, đốn tim biết bao nhiêu người.
Nhưng tại sao chàng lại lựa chọn trú ngụ trong cây? Đó là bí mật mà Akino luôn muốn tìm hiểu. Có lẽ, thỏa thuận của hai người đã dẫn họ đến với cái kết không thể lường trước. Mỗi gặp nhau chỉ là để rồi chia ly, chúng sinh không thể nào đến bên nhau mãi mãi trong thế giới này. Bóng tối bao phủ lấy họ, khiến cho trái tim của Akino lạnh buốt hơn bao giờ hết.
Nước mắt của cô gái rơi theo từng hạt mưa, mix lẫn giữa xót xa và đau thương. Mùa thu chỉ đến một lần, nhưng cả một cuộc đời có thể không đủ để quên đi những kỷ niệm chát ngấp ngược. Akino ngước nhìn lên bức cây xanh thẫm, nơi chàng trai ấy đã tồn tại, từ nơi đó, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi trong màn đêm buông xuống...