Trong ánh đèn sân bóng vắng vẻ, Aomine và Sakurai đối diện nhau, ánh mắt nồng nhiệt nhưng cũng chứa đựng sự nuối tiếc. "Tôi xin lỗi..." Aomine nói, giọng không còn khích lệ như trước. Sakurai im lặng, nhưng bàn tay run lên, bật đập trái tim đau đớn. Những kỉ niệm về thời thanh xuân, về sự đoàn kết và niềm vui cùng đồng đội hiện lên trong tâm trí, nhưng nay đã phai nhạt, như một ấm áp mất đi. "Tại sao, Aomine..?" Sakurai thốt lên, ánh mắt vẫn đượm buồn. "Tôi đã phản bội... phản bội bạn, phản bội đội bóng, phản bội chính bản thân mình." Aomine thổn thức. Câu hỏi không được đáp, chỉ là sự rơi vào hồi ức mộng mơ từng chút, như một ánh sáng xa vời vọi mà họ không bao giờ chạm tới được.