Trong một ngày mưa lạnh lẽo, Aomine đột ngột bước vào căn phòng nhỏ của Kagami, ánh mắt lấp lánh muốn hỏi sao người kia mặc kệ trời mưa mà không bận tâm "Bữa tối thấu hiểu." Trước sự bất ngờ của Kagami, Aomine không chút lưỡi móc, chỉ cử bài thái độ gian giận - cái bộ mặt mới mẻ. "Tớ muốn ký điếm, nhưng thưc sự muốn là thêm cả nước sốt ớt vào đến cuộc sống của mày." Kagami chập chững, bước ra khỏi cuộc sống ẩu đả, và ghép lại từng sợi pasta với sự thuần khiết trong ngón tay. Ngày nào trước đây, Aomine vô cùng lạnh lùng nhưng khi ôm hương ẩm ướt trong căn phòng, hẳn đã biết được điều gì. "Tớ là, quá khứ của tớ, thích mấy loại nước sốt đó. Thôi được, mày nấu đúng bữa ăn khó khăn nhất của tớ rồi." Đôi mắt đen sâu của cậu sắp rơi lệ ngay trong lúc đó.