Trên mái trường cao trung vắng lặng sau giờ học, cô nàng Momo vô tình bắt gặp một chàng trai lấm lem đang lặng lẽ ngồi khóc dưới gốc cây anh đào. Hồn nhiên và tốt bụng, Momo tiếp cận chàng trai, đặt tay lên vai anh và hỏi: "Em có thể giúp anh được không?"
Chàng trai nhìn lên, ánh mắt u buồn nhưng ẩn chứa sự quyết tâm. "Tớ... tớ không thể nào làm được nữa."
Momo không từ bỏ. Mặc kệ ánh nhìn phủ đầy bi thống, cô quyết định đứng lên và kéo chàng trai đi khắp nơi trên trường, từ thư viện tới sân thể thao, từ phòng học tới quầy cơm. Dần dần, chàng trai không còn khóc lóc, mà thay vào đó, nụ cười hiện lên trên môi.
"Em cảm ơn... Momo, phải không?" Chàng trai nhẹ nhàng nói, ánh mắt biết ơn nhìn vào đôi mắt ấm áp của cô. Momo chỉ mỉm cười, và họ bắt đầu bước đi, để lại sau lưng họ là hình ảnh những cánh hoa anh đào rụt rè trong sắc hoa hoa bạc trắng xóa.