Trên con đường điên rồ, Kiri đau đớn chìm trong cơn ám ảnh vô tận. Hạt giống Kanaria nằm trước mắt cô như một trái tim đen thui, đầy máu vàng chảy ròng rã. Torikago cười gầm, vòng tay bao quanh Kiri như sợi dây nịt siết chặt. Những mảnh ký ức bắt đầu bong tróc, nhưng lòng cô vẫn chiến đấu.
Bỗng một bóng hình từ bóng tối thoáng chốc hiện ra, một cánh tay giải thoát Kiri khỏi vòng xoáy ký ức. "Tôi là Akira, người sẽ giúp em chống lại Torikago." Giọng của anh rơi như phép màu, làm cho cô cảm thấy hơi ấm ấm giữa cơn lạnh lẽo.
Kiri nhìn đời khi vừa chạm tay vào cõi hồng hoang của Kanaria, nơi mọi hiện thực bắt đầu phai mờ. "Akira, liệu tôi có thể cứu lấy ký ức của mọi người?" Câu hỏi vẫn lạc lõng trong khoảnh khắc phân kỳ giữa sự hy vọng và sợ hãi.
Akira không trả lời, nhưng ánh mắt anh tỏa sáng đầy quyết tâm. "Hãy tin tưởng và cùng nhau chống lại sự định mệnh này, Kiri. Chúng ta không thể đánh bại Torikago một mình, nhưng khi có nhau, chúng ta có thể."