Tần Văn Ngọc trải qua hàng giờ đi bộ trong bóng tối của khu rừng u ám, một tâm hồn dũng cảm giữa vẻ đáng sợ của màn đêm. Ánh sáng mờ ảo chiếu qua lớp sương mù, những linh hồn hồi hộp xuất hiện từ tảng đá vách núi, tạo nên không khí ảm đạm và ám ảnh. Tiếng rít từng bước chân của anh vang vọng, như những lời thách thức của số phận.
Mặt nạ năng lượng của rắn trên mặt anh phát ra ánh sáng xanh lượn sóng, khiến cho ánh mắt của Tần Văn Ngọc càng thêm sắc bén. Nghệ thuật phong ấn đã gắn kết anh với lời nguyền khó lý giải, khiến cho mỗi bước đi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Chín viên cửu nhãn, khóa mật mà anh phải giữ, như chúng đang trốn tránh anh giữa đêm tối u ám.
“Chín viên cửu nhãn sẽ là lời giải thoát,” anh tự nhắc lại, nắm chặt bức tranh gia truyền. Trong hình ảnh, sự đối lập giữa mây xám và hoa trắng, bó cỏ đen và ngọn cây xanh mát, đã tạo ra một đối lập tinh tế giữa sự sống và cái chết. Liệu anh có đủ can đảm vượt qua những thử thách, hoàn thành nhiệm vụ và tìm lại bản nguyên của mình? Đó là một bí mật mà chỉ thời gian mới có thể hé lộ.