Trên bầu trời đêm khuya, ánh đèn các căn nhà phía dưới phát sáng lấp lánh nhưng không đủ ánh sáng để chiếu rọi cả tâm hồn người dân. Những cánh cửa khép kín, những cây cột treo đèn cũ kỹ lung lay dưới cơn gió se lạnh. Trong bóng tối ấy, một cô gái trẻ ẩn náu trong góc tối của phòng không kịp khép đầy cửa sổ. Bóng tối như vây kín quanh cô, làm cho ánh mắt hồn nhiên dần biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi và lo lắng.
Phía xa, tiếng bước chân vọng đến, từng bước chân vang lên như những cái bẫy đe dọa, làm cho cô gái nín đi hơi thở. Mọi thứ đều trở nên lặng lẽ, chỉ còn tiếng đập tim rền vang. Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh như băng vươn tới từ bóng tối, dồn cô vào góc tường.
"Đừng sợ, em không còn nguy hiểm nữa," một giọng nói đầy ẩn ý vang lên từ ánh đèn nhỏ phía xa. Bước ngoặt mới đã xuất hiện, khi một người đàn ông lạ mặt bước vào vùng ánh sáng. Anh ta mang trên mình chiếc áo khoác màu xanh biển, trong ánh đèn lấp lánh, đôi mắt anh sáng lên như hai tia hy vọng giữa cơn đêm tối tăm.