Trên chiếc giường lạnh lẽo, ánh đèn le lói khắp căn phòng, nơi Tần Lục Nguyệt và Tông Minh Hạo đang đối diện nhau. Khuôn mặt của tổng tài phúc hắc nhuốm một ánh sáng u ám, nhưng ánh mắt sắc nét như dao găm. Tần Lục Nguyệt nhấp nhô cố gắng đứng dậy, ánh sáng phản chiếu qua những vết sẹo trên cơ thể cô, nhấn mạnh hơn về một cuộc trả thù không ngừng nghỉ.
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng gượng mình lại, tay vững chắc đè cô xuống giường. "Em nghĩ mình sẽ trốn thoát được sao? Nợ của em... tôi sẽ thu hồi đầy đủ" - giọng hắn lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm. Tần Lục Nguyệt nhấp nhô, ánh mắt đầy sốc nhìn đối diện, cô ngỡ ngàng trước sự thay đổi nhanh chóng của tổng tài đang đứng trước mặt.
"Bí ẩn 18 năm trước... liệu cô có thể giải mã?" - Tông Minh Hạo cười khẩy, như một vị cốt yêu cầm sợi dây dẫn lối cho cô. Sự căng thẳng tăng lên, cả hai đều chìm đắm trong một cuộc chiến đấu tâm lý khốc liệt, giữa nghịch lý và tình cảm.
Tần Lục Nguyệt nhức đầu, cô cảm thấy mình như một con mèo hoang, mắc kẹt trong vuốt nắm thép của Tông Minh Hạo. Liệu cô có tìm ra lối thoát khỏi mê cung tối tăm này hay không? Câu trả lời sẽ là gì, khi mối quan hệ giữa họ đang từng ngày rối ren, phức tạp hơn bao giờ hết?