Trên con đường lắm góc cạnh, ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu sáng lên bức tường đỏ ửng của phủ Thịnh Dương. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kèm theo là hơi thở khẽ rít từng hơi trong không khí. Màn đêm buông xuống, che đi bí mật và những lời nói không thể nơi ban ngày.
Trong phòng cung, nàng Tử Kiều đứng bên cạnh cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng soi sáng gương mặt xinh đẹp nhưng tràn ngập nỗi buồn. Năm năm trước, trải qua đêm nồng nàn, nàng hạ sinh một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng đổi lại là lời từ biệt không lời từ hắn. Nỗi đau vẫn còn hiện hữu trong trái tim nàng, như một vết thương không thể lành.
Đột ngột, tiếng bước chân vang lên, đánh thức nàng khỏi nỗi buồn ngủ quên. Hắn, người đàn ông của đêm hôm ấy, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt trầm tư và hối hận. "Ta đã trở lại," hắn nói, giọng điệu khẽ run lên như cơn gió đêm. "Xin hãy cho ta cơ hội để sửa sai."
Dòng lệ nóng hổi trên gương mặt nàng chợt dừng lại, mắt nhìn hắn với ánh sáng hy vọng. Liệu họ có thể dấy lên ngọn lửa yêu thương đã tàn phai từ lâu, hay chỉ là một trò chơi đầy ân hận trong vòng xoay của số phận? Mọi bí mật sẽ được vạch trần, và chỉ có thời gian mới biết đến kết cục cuối cùng của họ.