Trong bóng tối của đêm tăm tối, Karselian đứng trước cánh cửa kỳ lạ. Ánh sáng phía bên kia chiếm lấy ánh nhìn của anh, nhấp nhô như lời thách thức. Khóe miệng anh cong lên trong một nụ cười cay đắng, bước qua ranh giới của hai thế giới.
Trái Đất, nơi sóng gió không ngủ, nơi quái vật ẩn hiện dưới lớp vỏ của những người hàng xóm bình thường. Karselian nhận ra sự lơi lõng của loài người, họ quá mất cảnh giác với tương lai đen tối sắp tới. Trái Đất không phải nơi chốn yên bình, mà là cảnh ngộ đầy bí ẩn và đe dọa.
Nhìn dấu vết quái vật, Karselian nhăn mày, trong lòng nảy sinh một niềm sợ hãi không thể tả. Liệu anh có thể chống lại sự tàn phá sắp tới hay sẽ chôn chặt trong bóng tối của sự tuyệt vọng? Đằng sau cái vẻ bất khả chinh phục, liệu có một con người với tâm hồn tan nát, hay ngọn lửa hy vọng vẫn lợi hại đang bùng cháy trong lòng anh?