Trong buổi học thực hành nấu ăn hôm đó, Rokudo-sensei bỗng dưng bị mắc kẹt trong căng tin, khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Nhưng Sawada-sensei chỉ nhìn từ xa, ánh mắt buồn bã như một người đào hoa cô đơn. Dường như trong lòng anh vẫn còn chưa thể xóa sạch những vết thương từ quá khứ.
"Anh ơi, sao anh không cười chút đi. Cuộc sống không chỉ toàn lá hóa ra được mà." Rokudo-sensei bật cười và giơ tay ra giúp đỡ.
Sawada-sensei nhếch môi nhíu lại, bụng rống lên với cảm giác hài hước xen lẫn buồn bã. "Đối với một kẻ không có chút dính líu nào đến yêu đương trong suốt 26 năm sống trên đời này như mình thì Sawada Tsunayoshi sensei giống như một trái dứa mọc trong sân nhà vậy."
Rokudo-sensei cười lớn, nhưng ánh mắt anh chợt chuyển sáng lên. "Vậy khi nào em trở thành người đặc biệt, khiến trái dứa ấy thèm khát?"
Sự hấp dẫn giữa hai người không chỉ dừng lại ở sự đùa giỡn, mà còn chứa đựng một khát khao thầm kín. Cảm xúc phức tạp dần bùng nổ, khiến cho mối quan hệ giữa họ bắt đầu chuyển biến theo một hướng mới mẻ và sâu sắc.