Gió se lạnh len từng cơn, kéo theo màn mưa phùn nhẹ nhàng rơi lất phất trên mái hiên đỏ. Tang Diên nhìn ra ngoài, ánh đèn đường vẫn nhấp nháy không ngừng, như một tín hiệu mơ hồ của cuộc đời li kỳ đang mở ra trước mắt cô.
Trái tim cô như bị một cơn gió lạ to lớn thổi tung, không thể kiểm soát. Dĩ Phàm – người mà cô từng yêu và từng hận, bất ngờ xuất hiện, đầy quyến rũ và bí ẩn. Không còn là chàng trai hồn nhiên ngày xưa, Dĩ Phàm bây giờ toát lên vẻ lôi cuốn nguy hiểm, chết người.
Những cảm xúc từ lòng đau khổ, tự trách bản thân, đến niềm hạnh phúc và hy vọng, bao trùm Tang Diên. Cô cảm thấy mình như đang lạc trong mê cung của tình cảm, không biết bước nào là đúng, bước nào là sai.
Dĩ Phàm đứng đó, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc hết những tâm tư uẩn khúc trong tâm hồn Tang Diên. "Tớ không phải con người cũ của mày nữa," anh nói, giọng điệu ôn nhu đan xen với một sự khắc khổ nào đó.
Một bước, hai bước, Tang Diên tiến lại gần Dĩ Phàm, giọng nức nở: "Nhưng trong tim tớ, anh vẫn là Dĩ Phàm dễ thương của tớ từ trước đến giờ." Dòng lệ ấm áp trượt dài trên má cô, tạo nên một bức tranh tình yêu đầy bi thương và hy vọng đồng thời.