Trên bãi biển hoang sơ, ánh hoàng hôn len lỏi qua những đám mây màu hồng, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp của sự kết hợp giữa ánh nắng và bóng tối. Mio và Haru đứng bên nhau, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, cả hai cùng chìm đắm trong khoảnh khắc yên bình.
Khi đồng hồ điểm 7 giờ, Mio bất ngờ nhận ra rằng Haru đã chuẩn bị một bữa tối đặc biệt. Ánh mắt trìu mến của anh như hòa quyện vào biển mây đỏ rực, khiến trái tim cô không ngừng đập mạnh. Haru đưa tay ôm lấy Mio, gửi đi một nụ cười ấm áp trên đôi môi nhẹ nhàng.
"Anh vẫn muốn được hiểu em nhiều hơn nữa, phải không?" Haru lưu loát thốt ra những lời ngọt ngào. Mio ngạc nhiên trước sự chu đáo và quan tâm không ngờ từ người chồng, nhưng trong lòng cô, một cảm giác không yên bắt đầu nổi lên.
Khi bàn tay Mio vô tình chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, những nỗi lo phập phồng cứ tràn ngập trong tâm trí cô. Mio bắt đầu lờ mờ nhìn thấy sự bất an dần lan tỏa trên khuôn mặt thư thái của Haru. Sự im lặng kéo dài, chỉ tiếng sóng biển rền rĩ làm nền.
Thấp thoáng trong ánh hoàng hôn, Mio thốt lên: "Anh… anh yêu em, phải không?" Ánh mắt của cô đầy nước mắt hỏi han, nhưng bất mãn vẫn còn hiện hữu. Haru nhìn thẳng vào đôi mắt Mio, bất ngờ nói: "Em nghĩ sao nếu… chúng ta không kết hôn?"
Một câu hỏi đầy bất ngờ giữa khoảnh khắc lãng mạn. Nhưng điều gì tiếp theo sẽ xảy ra, liệu tình yêu của họ có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào?