Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, Shoukaku đứng đó, nhìn theo bóng lưng xa xăm của Zuikaku trên bãi cát trắng. Đã bao lần cô đồng hành cùng em gái, nhưng lần này, mọi thứ đều khác biệt. Zuikaku không còn là "nàng tay không thắng bay" lanh lợi nữa. Bước chân của cô bé dường như nặng nề và lang thang, chứ không còn kiên định như trước.
Những cánh buồm của hạm đội đã từng bay như chim trời giữa biển cát bây giờ tan vào gió. Shoukaku không thể chịu đựng được nữa. Cô chạy theo, lặng lẽ, nhưng cũng đầy sự quyết tâm. "Zuikaku, hãy khóc đi," - cô gọi tên em gái một cách nhẹ nhàng, nhưng căng thẳng.
Và lúc đó, Zuikaku quay lại, ánh mắt trong veo đầy nước mắt. "Tại sao phải khóc khi không còn gì để mất nữa?" - tiếng nói của cô bé trầm buồn, nhưng chứa đựng sự mạnh mẽ và quyết liệt. Shoukaku nhìn thẳng vào đôi mắt huyền bí ấy, và trong tim cô, một chút hy vọng đã sinh sôi.
Đôi chị em đứng đối diện nhau, trong không gian yên bình và cô đơn của bãi cát trắng. Câu chuyện về tình thân, đau thương và hy vọng sẽ tiếp tục được viết nên, từ những trang giấy của cuộc đời họ.