Trên tàu chiến Kumano, cơn gió lạnh cuốn hồn vào buổi chiều tà. Suzuya, nàng thần tốc độ với vẻ ngoài lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đồng đội Kumano với ánh mắt đầy ẩn ý. Kumano, dịu dàng và tinh tế, luôn khiến Suzuya cảm thấy trái tim đắm chìm trong bóng đêm u tối.
Hai cô gái bước vào hang đá tăm tối của tàu, nơi mà chỉ có ánh đèn mờ ảo phát ra từ lồng đèn nhỏ. "Suzuya, sao lại đến đây?", Kumano hỏi, giọng nói nhè nhẹ, nhưng vẫn đầy bí ẩn.
Suzuya nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh dương của Kumano, rồi bất ngờ thổn thức: "Tôi... tôi không thể giấu nổi nữa. Tôi..." Nhưng trước khi cô kịp hoàn thành câu nói, một cơn sóng to lớn đánh vào tàu, làm cho họ bị cuốn vào vùng nước đen tối.
Trong lúc vật lộn với sóng lớn, Suzuya nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho Kumano không phải là điều cấm kỵ, mà là một điều cần được thổ lộ. Và giữa những cơn sóng và sóng, Suzuya hỏi thẳng Kumano: "Làm người yêu tôi nhé, Kumano!"
Ánh mắt của Kumano như nhấp nhổm, rồi bất ngờ biến thành nụ cười rạng rỡ. "Tôi đồng ý," cô nói, trong tiếng sóng vỗ lên của biển cả bao la. Đoạn hồi kết của tình yêu giữa Suzuya và Kumano như một điệu nhảy đầy màu sắc giữa biển cả bao la, nồng ấm và mãnh liệt.