Trong màn đêm tĩnh lặng, hơi gió biển êm đềm len lỏi qua cánh cửa sổ nhỏ của căn phòng chiếc tàu chiến. Trên bàn là bản đồ biển cạn đầy kẻ thù, chiếc lá rơi từng bấc nhấp nhô trong không gian màu đen bí ẩn. Nàng hải cảnh Cúp điệp chống bàn tay vào khung cửa, nhìn chăm chú ra ngoài, ánh trăng lung linh soi sáng khơi biển vắng. Một giọng nói khẽ từ phía sau vang lên, "Đã đủ chưa? Đủ chưa để quyết chiến?"
Này, là Kirishima, người bạn đồng hành đầy mưu mỹ của cô, luôn xuất hiện trong những lúc quyết định quan trọng nhất. Cúp điệp không quay đầu, chỉ trả lời bằng một câu, "Chưa đủ... chưa đủ để thù địch học bài học cuối cùng." Ánh mắt cô nỗi lên lửa đỏ, âm thanh từ ngực đượm rệt tư lự, "Hãy để lại chút xúc cảm, để kẻ thù không bao giờ dám nghĩ rằng chúng ta sẽ từ bỏ!"
Suy cho cùng, trong con người mỗi cô gái hải cảnh ấy, còn lâu mới dập tắt ngọn lửa bất khuất của lòng dũng cảm chiến đấu, chốn biển cả vẫn là một trận địa không bao giờ thiếu những trận chiến gay cấn đến phút cuối cùng.