Khi ánh mặt trăng lấp lánh qua những đám mây dày đặc, Uno Hinako và Satou Asahi ngồi bên nhau trên bờ hồ. Không gian yên bình chỉ vang lên tiếng rì rào của cơn gió và tiếng nước lặng lẽ chảy qua. Những dòng suy tư và cảm xúc cuồn cuộn trong tâm hồn họ như những con sóng dâng trào.
Hinako nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Asahi, từng giọt nước mắt vẫn còn cuộn trào trên gò má cô. "Tại sao anh lại dành thời gian cho em?" Uno chợt đặt câu hỏi, giọng nói như ngập tràn cảm xúc khó tả.
Asahi cười nhẹ, đặt tay lên vai Hinako. "Vì chúng ta đều cần một bờ vai để dựa vào, một tia sáng trong bóng tối. Em không cần phải đơn độc nữa, Hinako."
Những lời của Asahi như một luồng gió ấm áp thổi vào tâm hồn lạnh lẽo của Uno. Cô cảm nhận sự ấm lòng từ tình bạn mới nảy nở, từ người bạn mới luôn hiện diện khi cô cần. Để rồi, dưới ánh trăng lung linh, Hinako và Asahi dần hiểu rõ hơn về nhau, về những rung cảm lặng thầm mà họ dần nhận ra trong lòng mình.