Trên mái trường Shuchiin, cả hai đều nổi tiếng với danh xưng "hoàng tử" và "công chúa", nhưng trong lòng mỗi người, chỉ có một danh xưng duy nhất - tên của người kia. Kaguya luôn tự hỏi liệu có phải Miyuki cũng nhớ tới cô như cách cô nhớ đến anh. Mỗi lời trò chuyện, mỗi cái nhìn đều là một thử thách, nhưng cô vẫn chưa thể bước qua ranh giới kiêu ngạo để thổ lộ tình cảm của mình.
Trong một buổi họp ở Hội Học Sinh, Miyuki lặng người, nét mặt đỏ bừng. "Kaguya, em... em có thể gặp anh sau giờ học không?" Tiếng nói run rẩy, nhưng ánh mắt anh toát lên sự quyết đoán mà cô chưa từng thấy. Kaguya gượng gạo gật đầu, cảm giác tim mình như muốn rơi xuống.
Cô chờ đợi anh trả lời, nhưng Miyuki lại quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại nụ cười nhẹ nhàng và một tờ giấy gấp nhanh trong tay cô. "Đọc đi, Kaguya," những từ cuối cùng anh nói trước khi biến mất.
Mở ra, Kaguya không kìm nén được nước mắt. Trên tờ giấy, dòng chữ viết tay: "Kaguya, em có... có muốn cùng anh tìm hiểu... tình cảm của mình không?" Cô không thể tin vào điều mình vừa đọc. Đó là lời tỏ tình của Miyuki! Dường như nụ cười trên môi cô không nguôi, và bước chân nhẹ nhàng bước đi, bước đi đến phía anh, đến phía tình yêu mà cả hai đã giấu kín từ lâu.