Trên con đường đổ mưa, Kano và Kido bước đi cùng nhau. Ánh mắt của Kano lạnh lùng, khép kín như một tấm bảng không ghi chữ, trong khi Kido lại như một cuốn sách mở cửa, từ lúc nào cũng sẵn lòng chia sẻ. Họ chỉ là bạn, nhưng trong mỗi cái nhìn, mỗi sự im lặng, dường như có rất nhiều chuyện chưa được nói ra.
Về nhà, Kano đột nhiên dừng bước giữa trận mưa, ánh mắt đắm chìm trong hồi ức xa xăm. "Tại sao em luôn ở đây với anh?". Câu hỏi của Kano truyền tải nỗi bất an mà suốt thời gian qua anh chịu đựng. Kido nhìn thẳng vào mắt Kano, ánh mắt ấm áp như cơn mưa hạ, "Vì em biết anh đang cô đơn, và em đến để bên cạnh anh."
Mỗi giọt mưa trở thành ngôn từ của tình bạn, giọt sáng soi bóng hình họ khi họ ôm nhau. Kido cảm thấy trái tim mình tan chảy dưới cơn mưa, còn Kano thì thấp thỏm với cảm giác ấm áp lạ lùng. Khi hai con tim gần nhau hơn, giọt mưa trở thành ngấn lệ của tình yêu thầm kín.