Kuroh đứng trước bức tường cao vô định, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua những kẽ hở nhỏ, tạo ra những cánh bóng lướt qua gương mặt trẻ tuổi của anh. Anh nhìn lên, mắt nhìn xa xăm, nhớ về người thân đã ra đi. Sứ mệnh mà người đã trao, liệu anh có thể hoàn thành được không?
Trái tim anh đập loạn nhịp, dậy sóng trong lòng khao khát trí tuệ. Yếu đuối hay mạnh mẽ, đó là câu hỏi mà Kuroh từng đau đầu suy nghĩ. Chỉ có một cách duy nhất để biết được, anh phải di chuyển về phía trước, tiến vào bóng tối mồ côi và tận cùng của cõi hồn.
Vô Sắc Vương, kẻ đã gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng dân chúng, vẫn là một bí ẩn chưa được giải mã. Kuroh quyết tâm, không để cho bóng đêm tiếp tục trỗi dậy, không để cho sự hung ác thâu tóm hồn người. Vũ khí của anh sắc bén nhưng tâm hồn còn điều gì bí ẩn hơn? Chỉ có bằng cách đối mặt, anh mới có thể khám phá sự thật, dù đó có là một bí mật độc đáo đến nhường nào.
Kuroh bước đi, làm đất đường mà vô hình vẽ lên chân lý thực sự. Bi kịch, nhưng cũng chính là chân thực.