Trong buổi chiều yên bình, Lucy ngồi một mình trong căn phòng nhỏ chỉ với ánh trăng chiếu qua cửa sổ nhỏ. Cô nhìn vào ánh đèn lung linh của thành phố phía xa, tâm trạng u buồn. Mối tình với Natsu đã qua, nhưng cảm xúc vẫn còn in sâu trong tâm hồn cô. Bỗng nhiên, Lucy nghe thấy một tiếng hát xa lạ từ phía ngoài. Cô mở cửa ra và bước ra ngoài, theo đuổi âm nhạc đó.
Đường phố lúc nửa đêm trầm lắng, chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua. Lucy đi mãi, đến khi tiếng hát dần phát rõ hơn. Đến một ngõ hẹp, cô nhìn thấy Natsu đang hát một bản ballad cô đơn, với giọng hát chạm đến tâm hồn mỗi người. Trước cô, Natsu không nhìn cô, chỉ hát với đôi mắt đầy bi ai. Lucy cảm thấy hạnh phúc và đau đớn đồng thời.
Bất ngờ, một cô gái trẻ xuất hiện từ bóng tối, đến bên Natsu và ôm anh từ đằng sau. Lucy ghen tuông, nỗi buồn lấn át.
Nhưng khi Natsu ngước lên và nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, ánh mắt anh trong veo chợt nhạt đi, rồi bắt đầu trở nên mờ nhạt...