Một ngày nắng chiếu rọi sáng bóng trên tòa nhà văn phòng Jisatsuya. Trên cánh cửa kính, ánh sáng phản chiếu nhấp nhô trên từng chấn thương nhỏ từng chấm máu mắt. Shohei, chủ của chiếc gian hàng độc đáo này, ngồi trên chiếc ghế da mềm mại với ánh mắt u ám và biểu cảm hờ hững.
Trong khi sắp hẹn tay nắm của từng người, mái tóc bạch tạng của cô gái trẻ Asami lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời. "Tại sao bạn lại chọn tự sát?" Shohei nhấn mạnh với giọng khó hiểu.
Asami, với ánh mắt chưa bao giờ từ bỏ, cất tiếng nói: "Vì tôi bị bỏ rơi, tôi không còn nơi nương tựa nào". Miệng Shohei cong lên thành nụ cười dịu dàng: "Nhưng bạn đã đến được đây, với chúng tôi". Ông gesticulated về phía Jisatsuya - hướng dẫn khả dĩ đến con đường khác mà Asami chưa từng nghĩ đến.
Từ lúc đó, bắt đầu một cuộc hành trình không chỉ để ngăn chặn số mạng mà còn là để tìm ra giá trị đích thực của cuộc sống. Shohei không chỉ là một người đứng ở bên người tự sát, mà còn là người giải thoát cho họ khỏi cảm giác cô đơn.