Trong bộ áo mưa đen, Kyoya Ida đứng dưới ánh đèn mờ ảo của đường phố. Nước mắt mưa xối xả trên khuôn mặt không thể nghĩ ra được cảm xúc của anh. Bên cạnh anh, hình hài nhạt nhòa của những linh hồn bị oan hồn ma mệt mỏi chậm rãi bước tới, mỗi bước đi kèm với tiếng dao động lạnh lùng. Mỗi người trong số họ mang theo một bi kịch, một tội lỗi không thể nào tha thứ.
"Nhìn xem Kyoya, họ là bản sao của chính mình," một giọng nói u ám phát ra từ bóng tối, khẽ châm chọc. "Mỗi người đều sống trong bóng tối, chủ nghĩa nào không như một kẻ phạm tội?"
Kyoya nhấn chặt nắp áo mưa, đôi mắt sắc lẹm hướng về phía bóng tối. Trái tim anh đập rộn ràng, những cảm xúc mơ hồ từ quá khứ bắt đầu dâng trào. Liệu anh có thể đối mặt với chính mình, với những bí mật tăm tối thẹn thùng giấu kín?
Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Kyoya quyết tâm bước vào mê cung tội lỗi của lòng người, nơi mà sự thật về "Cửu u" và bản thân anh đều sẽ được phơi bày. Càng sâu vào, càng rõ ràng rằng mọi cánh cửa đều dẫn đến cùng một kết thúc - đối diện với ác mộng chôn giấu bên trong, hoặc là đối mặt với chính mình và làm sạch những vết thương ẩn từ lâu.
Ánh mắt sắc bén của Kyoya lần nữa nhìn về phía bóng tối, sẵn sàng triệt hạ mọi góc khuất để tìm ra lời giải cuối cùng. Xuất phát từ đó, cuộc truy đuổi kỳ lạ giữa sự đen tối và ánh sáng, trí tuệ và bản năng, hồi hộp và ám ảnh, đã chính thức bắt đầu.