Trong một buổi chiều tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời ấm áp soi dần bằng hàng cây già cỗi bên lề con đường. Djoser, vua trẻ tuổi của vương quốc, ngồi trên chiếc ngai vàng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía hướng mặt trời lặn. Tiếng la hét của dân làng càng trở nên lớn dần, nhấn chìm cả lẽ phải của kinh thành.
"Chúng ta không thể đứng nhìn họ chết đói như vậy được nữa," Djoser thốt lên, giọng điệu quyết đoán. "Hãy chuẩn bị mọi thứ, chúng ta sẽ lên đường ngay."
Nhân viên cung điện nháo nhác chạy tới, chuẩn bị lẹ ra chỉ thị. Imhotep, đứa trẻ học trò đáng yêu của Djoser, nhìn lên với ánh mắt đầy cảm phục. "Chúng ta phải cứu họ, Đại hiệp," Imhotep nói với giọng trầm ổn, sự quyết tâm trong đôi mắt nhỏ nhắn nhưng sáng ngời. Hai người đứng lên từ chiếc ngai vàng, họ và các tay lính sẵn sàng bước vào cuộc hành trình đầy gian nan và hiểm nguy để cứu vãn mạng sống của dân làng.