Trăm nghìn con sóng biển vỗ đến bờ, âm thanh êm đềm đàn hồi như lành lạnh đời tận cùng. Trên bờ cát trắng, hai người con gái ngồi đối diện nhau. Một ánh mắt như ánh trăng thanh khiết, kia lại chứa đựng biển cả dữ dội. Sự im lặng đan xen giữa họ đã trở nên nặng nề, nhưng trái tim lại đập rộn ràng đến điên cuồng.
Hina nhìn Sayuri, tâm hồn như ngập tràn nuối tiếc vô tận. Nàng muốn nói ra điều gì đó, nhưng miệng như bị tắc lại. "Tớ chỉ muốn cậu nói với tớ rằng: 'Tớ yêu Cậu'," Hina thì thầm trong lòng, nhưng từ miệng nàng chỉ trào ra những lời chua xót, dập dồn giấu kín.
Sayuri ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững như gió thoảng qua. "Đã đến lúc rồi. Tớ không thể giữ mãi lời nói ấy cho mình." Và từ môi kia, một câu thốt ra như điệu nhạc sóng biển: "Tớ yêu cậu, Hina."
Hina không còn nén nổi nước mắt, trái tim như vỡ ra trong hạnh phúc, trong nỗi đau. Cả hai cùng đan xen trong tiếng sóng biển, tình yêu chợt nở rộ như hoa nở giữa bãi cát trắng, vĩnh hằng và đẹp đẽ.