Trận đánh đã kéo dài suốt đêm, giữa bão táp của virus và âm thanh pháo đài cắt lẻ hoặc của súng tiếp tục vọng về. Trận chiến chỉ mới bắt đầu, và Shinji nhận ra mình không đơn độc giữa một thành phố đang chết dần.
Ánh đèn sáng mắt Shinji, từng áo giáp và cụm vũ khí tự chế phản chiếu ánh sáng lửa. Trên đầu anh, mờ ảnh một thế giới không còn bị lạc lối, màu sắc và hạnh phúc rơi nga sau tầm tay. Nhưng đầu tiên, anh phải vượt qua rào cản của sợ hãi và tuyệt vọng.
Trong màn đêm u ám, Shinji dẫm bước qua những xác sống, những cơn ác mộng tưởng chừng không thể chấm dứt. Mỗi phát súng, mỗi cú đấm, cùng từng giọt mồ hôi và nước mắt, hình thành nên hình ảnh của một anh hùng đích thực - một người không chỉ đấu tranh vì bản thân mình, mà còn vì sự sống còn của tất cả.
Khi bình minh ló dạng, Shinji không thể ngờ rằng anh đã trải qua một đêm kinh hoàng như thế. Nhưng ánh mặt trời mọc, cũng là lúc một tia hy vọng mới rạng ngời trong lòng anh. "Osaka có thể được cứu vãn," Shinji thì thầm, bước tiếp vào hành trình của một anh hùng mà không ai mong đợi.