Trên con đường vắng vẻ, ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng những bước chân vội vã của Miyuki. Tiếng bước giày lạch cạch trên mặt đất nhấp nhô, đèn lồng lung linh ngoài kia như muốn lạc lối giữa cơn mê loạn hồn của cô tiểu thư. Trái tim Miyuki đang vỡ tung trong cảm giác hối hận bao trùm.
"Oshima," giọng nói của cô bất ngờ vang lên, mang theo một vẻ dữ tợn khó lường. "Anh đã biết đến tất cả, phải không?"
Gaze cắt đứt như lưỡi kiếm lóe lên, Miyuki nhìn Oshima trực diện. Ánh mắt cô vô hồn, khép kín nhưng không mời gọi. "Tôi chẳng là gì ngoài một linh hồn lạnh lùng, một bóng đêm tăm tối với quá khứ đen tối."
Oshima thốt lên, cảm giác hỗn loạn bao trùm lấy anh. "Miyuki, tất cả đều không quan trọng nữa. Chỉ có điều tôi muốn là ở bên cạnh em, bảo vệ em khỏi mọi nguy hiểm, dẫn em vượt qua ranh giới giữa tốt và xấu."
Nhưng câu trả lời khẻo của Miyuki khiến Oshima ngã ngửa. "Xin lỗi, anh đã muộn rồi." Và cô biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại người đàn ông samurai với trái tim tan vỡ và một quyết tâm cháy bỏng tìm đến cùng cuối cùng của con đường này.