Trước sự chứng kiến của đại đồng, Ngu Thanh Hoan thét lên, bức xúc dường như đang cầu cứu một điều gì đó không thể diễn tả. Ánh mắt cô dần dần trở nên mờ nhạt dưới áp lực không ngừng gia tăng từ Trưởng Tôn Diễm. Hắn, người đứng bước trên đỉnh cao quyền lực của Cung điện Long Lệ, mỉm cười nhàn nhạt như thể chỉ cần một cử động nhỏ có thể làm tung tóe toàn bộ cuộc đời của cô.
Nhưng Ngu Thanh Hoan không phải là một người dễ bị khuất phục. Trái tim cô nồng nhiệt bởi lửa hận, bởi khát vọng tự do và tình yêu chân thành dành cho những người cô quý trọng. Cô không ngừng nghĩ về đồng bào, về quốc gia, và về trách nhiệm của mình trước số phận.
Và khi ánh mắt của cô vượt qua ranh giới của sự sợ hãi, từ bên trong tâm hồn cô bừng lên tia hi vọng, tia hi vọng cho một tương lai không phải u ám, cho một bản thân không phải lù lùa trong bóng tối của quyền lực vô tận. Ngu Thanh Hoan quyết định đứng lên, mạnh mẽ và kiêu hãnh hơn bao giờ hết, để đối diện với số phận mà cô đã chọn. Và hôm nay, cô không chỉ đứng giữa tâm bão, mà còn đang là điểm sáng cuối cùng cho những người yếu đuối và bị áp đặt. Cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc, nhưng khát vọng tự do và tình yêu sẽ là ngọn đèn dẫn lối cho Ngu Thanh Hoan vượt qua mọi khó khăn, vươn lên hơn nữa, để trở thành một phượng hoàng thực sự, bay cao giữa bầu trời rộng lớn của cuộc đời.