Trong đêm tĩnh lặng, Bellia ngồi bên cạnh bức cửa sổ mở rộng, quan sát ánh trăng bạt ngàn lan trên mặt hồ. Cô nghe tiếng áo mỏng phà phà ngoài hiên, nhưng không cần quay đầu lại, cô biết người đang đứng sau là hoàng đế, người cô vẫn mãi yêu thương mặc cho mọi rắc rối.
"Anh đã trải qua bao nhiêu thử thách để đến với em, Bellia?" Tiếng nói của hoàng đế vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh như sương rơi êm dịu, nhưng tràn ngập sức mạnh không thể phủ nhận.
Bellia không thèm quay lại, người vẫn miệng hỏi cứng nhắc: "Anh cần gì?"
Hoàng đế không trả lời ngay, anh bước dần tới gần, ánh sáng trăng lạnh lùng chiếu rọi lên tạo nên bóng đêm sâu thẳm ẩn chứa nhiều bí mật. "Em sẽ không chạy trốn được. Cũng không trốn khỏi sự thật."
Bellia bàng hoàng, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hoàng đế, nơi chứa đựng không ít bi kịch và hồi ức từ quá khứ mà cô không hề biết. "Anh đang nói gì?"
Hoàng đế vuốt nhẹ mái tóc mượt của cô, mỉm cười nhàn nhạt. "Thế giới của em sắp đảo lộn rồi, Bellia. Và em sẽ không cô đơn đối mặt với nó nữa." Đôi mắt của hoàng đế tỏa sáng lạ kỳ, như chiếc gương phản chiếu lại những bí mật chưa lời của tâm hồn cô gái trẻ đang run rẩy trước một sự thật chưa từng biết. "Đêm nay, mọi thứ sẽ được phơi bày. Và em sẽ phải chấp nhận sự thật khắc nghiệt nhưng cũng hứa hẹn những điều mới mẻ."