Trên con đường đầy hoa anh đào rơi, anh chạy đi tìm. Tuần tự, từng cánh hoa nhẹ nhàng kết thành dòng chảy mầu hồng, vẫn chảy mãi trong lòng anh như dấu vết. Kí ức về cô gái tóc hồng như nắng sớm, trong mắt anh vẫn hiện lên lấp lánh như những bông hoa kia. Tưởng chừng như có thế giới nhưng trái tim của cô ấy, anh không thể chạm đến. Mỗi ngày trôi qua, vết thương trong lòng anh sâu thêm một chút, như hoa anh đào rơi từng viên một, nhẹ nhàng nhưng đầy bi ai. Anh vẫn nhớ, nhớ từng nụ cười, từng giọt nước mắt, từng lời hứa không bao giờ thất hẹn. Cuộc sống của anh trở nên nhạt nhòa, chỉ có màu hồng của hoa anh đào vẫn sâu đậm trong tâm hồn. Có lẽ, anh sẽ tiếp tục tìm kiếm, dù biết rằng cô ấy đã rời xa anh mãi mãi.