Trong đêm tối u ám, với những hạt mưa dày đặc xoay quanh, Tae-seong cảm thấy mọi thứ đều sao sao rồi. Anh đặt ly cà phê trên bàn, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên gương mặt mệt mỏi của mình. Nhưng khi anh quay đầu nhìn thấy Eun-jae, ánh sáng đèn càng nhấn nhá vào gương mặt hắn, làm loé lên một ánh sáng mới, không phải từ đèn, mà từ tâm hồn.
"Eun-jae à, tại sao cậu lại làm như vậy?" Tae-seong hỏi, giọng nói đầy nghi ngờ.
Eun-jae không trả lời, chỉ nhún vai và nhếch mép. Anh cứ mãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, cố thử khám phá điều gì đó ẩn sau những ánh nhìn sâu thẳm. "Anh muốn biết lý do sao? Tại vì thứ mà anh gọi là tình yêu, đối với tôi, chỉ là một hợp đồng giả dối."
Tae-seong lặng im, bước lại gần Eun-jae. "Nhưng có lẽ, không phải tất cả đều giả dối," anh nói, giọng khẽ.
Những lời này làm cho Eun-jae không khỏi rối rắm. Trái tim hắn đập loạn xạ, nhưng nơi đó còn nhiều thù hận và tổn thương. Cậu chẹp miệng, không muốn bộc lộ cảm xúc quá nhiều.
Và rồi, một cơn gió lạ thoáng qua, đưa theo những hạt mưa nhỏ xíu. Tae-seong đột nhiên kéo Eun-jae vào lòng, ôm chặt. "Cớ sao cứ phải giấu giếm thế? Tôi không phải là kẻ giả dối, Eun-jae. Tôi yêu cậu, thật lòng yêu."
Eun-jae trần tình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tae-seong, những dòng lệ nhỏ cuối cùng trái tim lạnh lùng cũng tan chảy. Cậu cảm nhận được tình yêu ấm áp từ vòng tay anh, và đôi lời chân thành như một ánh sáng đón đưa. Đời Eun-jae từ đây sẽ không còn giả dối hay lạnh lùng, mà chỉ còn có tình yêu chân thật và sự chân thành.