Trong bóng tối của đêm, cơn gió hút hồn ập đến, đẩy ngược lưng tôi ra phía sau. Ánh sáng mờ ảo vẽ lên hình ảnh cô gái tóc vàng, dáng vẻ như hòa quyện với bóng đêm. Bước chân của cô ấy lép vế trên đường mòn sỏi, bước chân nhẹ nhàng như tia nắng cuối đông.
"Một người xuyên vào thế giới của ta thì không còn là chuyện gì lạ lẫm," cô gái nói, tiếng âm u tựa như vọng từng vực sâu của ngục tối. Mắt cô rọi ánh sáng lung linh, nhưng cũng chứa đựng bóng tối sâu thẳm chẳng thể lường trước.
Nghe tiếng cô, tôi cảm giác như lòng mình rơi vào vực sâu không đáy. Duyên phận, khúc mắc của tôi trong thế giới này, liệu có phải do sự tình cờ hay định mệnh đã dẫn dắt? Câu hỏi vốn mãi không có lời đáp, nhưng cảm giác hồi hộp và tò mò bắt đầu lan tỏa trong tâm hồn tôi.
Cô gái tóc vàng, vẻ đẹp như bức tranh đã vẽ hình trong tâm trí tôi, nhưng đằng sau dáng vẻ lễ phép ấy, có điều gì đó ẩn giấu, một bí mật không thể lộ ra. Và từ lúc này, cuộc sống của tôi không còn đơn giản là một câu chuyện tình lãng mạn. Nó đã trở thành một trò chơi đầy ẩn số, mê hoặc và nguy hiểm, mà tôi không thể lường trước được.