Dưới bức tranh tối mịt của đêm mưa, cơn gió lạnh lùng thổi qua phố phường làm ngợp đi tiếng chân rơi nhẹ. Anh vội vàng bước nhanh, cố gắng chạy trốn khỏi cơn ác mộng đang âm ỉ trong tâm hồn. Đèn đường le lói gió, nhưng ánh mắt anh vẫn nhắm chặt, không dám nhìn lại.
Nhưng từ phía sau, một bóng hình quen thuộc bỗng dưng hiện lên, bao quanh bởi sự ấm áp và an toàn. "Anh! Đứa điên kia, chạy ở đâu mà hối hả thế?" Tiếng cười hồn nhiên của em vang lên, phá vỡ không khí u ám đang bao trùm.
Đôi mắt anh bỗng ngẩn ngơ, không thể tin vào điều đang xảy ra. Đêm, mưa, và... em. Người chưa bao giờ rời xa suy nghĩ của anh, bước vào cuộc sống anh như một điều kỳ diệu. "Em..." - anh bất giác thốt lên, nhưng lời buông ra chỉ tồn tại trong lòng.
Thế giới của họ, đêm nay, có một sự kết hợp ngẫu nhiên, nhưng liệu đó có phải chỉ là một sự tình cờ?