Nước mắt của bầu trời lặn lội trên lưng mảnh đất Antoria, làm bóng tối càng trở nên tăm tối hơn. Lancelot đứng đối diện với Arthur, người mà anh từng kính trọng như một người đàn anh. Mặt trời bắt đầu lên, ánh sáng chói chang lan tỏa trên cây cỏ bạt ngàn, đuổi tan đi đám mây đen tối âm u. Dưới ánh nắng đỏ rực, bóng tối dường như phai nhạt trước sức mạnh của ánh sáng.
"Arthur, hãy dừng lại!" Lancelot gào thét, giọng cao vang vọng trên mảnh đất Antoria. "Chúng ta không phải là những kẻ ác, đừng bao giờ quên điều đó!"
Arthur chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia lửa đỏ rực. "Anh còn nhỏ nên chưa hiểu, Lancelot. Không có gì là tốt đẹp trong thế giới này cả. Để sống sót, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ, phải dùng mọi cách để bảo vệ mình."
Lancelot nhìn quanh, nhìn vào ánh sáng mặt trời lấp lánh. Anh bắt đầu nhận ra rằng, sức mạnh thực sự không đến từ việc bóc lột dân chúng, mà từ việc sống hết mình vì công lý, vì tình yêu và lòng kiên định trong trái tim mỗi người.
Lancelot gạt nước mắt, nhìn chăm chú vào Arthur. "Tôi không thể để cho Bóng Đêm tiếp tục thống trị. Vì Antoria, vì tất cả những người dân vô tội... Tôi sẽ đánh bại anh!"
Với bước chân quyết định, Lancelot đưa ra thanh kiếm, sẵn sàng cho cuộc chiến cuối cùng, để định đoạt số phận của cả một vương quốc. Và mặt trời tiếp tục lên cao, ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp nơi, là biểu tượng cho hy vọng mới, cho sự trỗi dậy của cái thiện và sức mạnh của trái tim lương thiện.