Trong ánh nắng mặt trời ấm áp của một buổi chiều hè, Antonio đứng trước cửa hiệu bánh của Lovino, với món bánh yêu thích trong tay. Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ Romano - thế giới của anh như bừng sáng, màu nắng vàng phủ khắp. Từ lúc đó, anh luôn tìm mọi cách để chinh phục trái tim khó chiều của Romano.
Đêm hôm ấy, Lovino mở cửa cầu xin. "Anh có thể dừng lại được không?". Nhìn thấy ánh sáng trăng chiếu vào gương mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa biết bao nỗi buồn của Romano, Antonio thấp giọng: "Em không cần phải giấu nữa đâu, Lovi. Anh yêu em, thật lòng." Từng lời đàm tiếu tay trong tay, họ nhận ra rằng tình yêu không biên giới, không màu da, chỉ là hai trái tim cùng nhịp đập.
Cuối cùng, trong cơn mưa rào, họ ôm nhau thật chặt, hạnh phúc vì đã hiểu được rằng dù ngày mai có ra sao, họ vẫn sẽ gặp nhau, trong ánh mắt đầy yêu thương và hy vọng. Ashita mo aeru - Ngày mai, ta sẽ gặp nhau phải không, Lovi?