Trên con đường đầy hoa anh đào rơi, ánh nắng chiều ửng đỏ toàn bộ không gian xung quanh, tạo nên bức tranh đẹp đến nao lòng. Cát Ngôn bất ngờ bước vào cuộc đời của tôi như một cơn gió thoáng qua, khiến trái tim tôi bỗng chốc xao xuyến. Anh ta, với ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm không ai hiểu được.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về anh, không thể ngừng cảm nhận những xúc cảm mơ hồ trong lòng mình. Để rồi khi bản thân tìm ra điểm yếu của anh, tôi đã dám bước tiếp, dám chạm đến. Những lời nói ngọt ngào tựa như lời thú tội đã khiến anh rung động, và chấp nhận lời cầu hôn của tôi.
Nhưng trái tim anh vẫn cứng đầu, không muốn thổ lộ tình cảm. Tôi hiểu rằng, trong cuộc hôn nhân giữa chúng ta, một người phải đi trước, mở lối cho người kia. Và tôi chính là người thay đổi cuộc sống của anh, từng chút một. Để rồi, dần dần, anh đã từ bỏ sự lạnh lùng, từ bỏ niềm lo sợ, và sống hết mình với tình yêu mà anh dành cho tôi.
Cuộc sống có bao giờ dừng lại để chúng ta cảm thấy hạnh phúc? Chỉ khi chúng ta dám tin vào tình yêu và hy vọng. Và giữa anh và tôi, mọi khó khăn dường như trở nên dễ dàng hơn, khi chúng ta cùng nhau bước qua mọi thử thách, đồng hành với nhau trên con đường tình yêu rộng lớn.