Trên đường về nhà, ánh đèn đường lấp lánh đổ vào khuôn mặt mệt mỏi của Sasaki. Anh không cần ngắm nhìn, chỉ cần bước chân mỏng manh kịp theo nhịp đều, điều cuối cùng anh muốn chỉ là đến nơi và khép một ngày căng thẳng. Nhưng mỗi khi bước qua cửa hàng tiện lợi, ánh sáng ấm áp từ bên trong luôn thu hút anh như một lời mời gọi không lời. Tiếng chuông cửa lân lao, và mùi thơm của món Oyako-Don quen thuộc bao trùm không gian nhỏ bé.
"Anh lại đây lần nữa," tiếng cười nhẹ nhàng của chủ tiệm vang lên, khiến Sasaki nhăn nhó mày hoài nghi. Liệu mỗi lần mua Oyako-Don có được gặp thêm một nửa không gian?
Hôm nay, khi anh bước vào cửa, ánh sáng mờ dần và một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở góc phòng, tay xoa xoa cánh cửa sổ thanh bình. Sasaki ngơ ngác, không biết phải làm sao trước bức tranh vẽ yên bình ấy. "Bạn là... ai?"
Người đàn ông lạ mặt quay đầu, ánh mắt mê hoặc lấp lánh. "Anh đây để dạy bạn..."