Trong lầu hậu Viện Dương, ánh đèn mờ ảo nhấp nhô trên bức tranh vẽ hoàng thượng. Nữ hoàng Tuyết Ly, với ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tấm hình vị vua trẻ tuổi, trái tim bất an không ngừng loạn nhịp.
"Trẫm đã nhìn thấy được chân tướng của tên Nhiếp Chính Vương kia!", nữ hoàng thì thầm với chính mình, ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm.
Trong khi đó, ngoài lầu hậu, hoàng đế A Khanh với bộ dạng vô cùng lạnh lùng, lẳng lặng bước đi trên hành lang. Chỉ một mình trong bóng tối, đôi mắt anh sáng như hai viên ngọc lấp lánh. Đột nhiên, một bóng người từ phía sau tụt xuống, che khuất hình hài hoàng đế.
"Hoàng thượng! Đừng tức giận, xin hoàng thượng hãy lắng nghe lời nữ nhi." Tiếng nói mềm mại vang lên, khiến hoàng đế lập tức quay đầu lại. Ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt anh tỏa sáng rực rỡ, khiến bóng đêm chợt tan biến.
"Ngươi là ai? Tại sao ở đây?", hoàng đế A Khanh hỏi với giọng lạnh lùng.
Nữ tử trẻ trung trước mặt anh giơ lên bức thư mở ra: "Đây là bằng chứng cho tất cả, tên Nhiếp Chính Vương này đã giở trò quỷ dị ở hậu cung!" Câu nói cuối cùng của nữ tử như một quả bom nổ tung, làm cho hoàng đế không kìm lòng được nữa.
Sự cố chính trị trong cung điện bắt đầu nổi sóng, khi mà nữ hoàng Tuyết Ly và hoàng đế A Khanh phải đương đầu với âm mưu và thâm trầm chính trị, để bảo vệ triều đại khỏi sự hủy diệt từ bên trong.