Dưới tàn cuộc chiến, trái tim hai con người căng thẳng như dây đàn. Remus, với vết thương tận sâu trong linh hồn, bước vào nhà của Severus - kẻ từng là kẻ thù của anh, người đã gieo rắc nỗi đau. Những hạt tuyết lạnh lẽo rơi dày, tạo nên màn trắng phủ kín không gian, giọt nước mắt lạnh buốt hòa lẫn vào gió bấc. Severus đứng đó, giọt lệ từng cơn rơi trên khuôn mặt ngao ngán. Cuối cùng, họ cùng nhau chìm vào một phút im lặng đầy gian khổ, tìm thấy bình yên giữa bão tố.
"Hãy cho tôi lối thoát, Severus," Remus thì thầm, giọng nói đầy xót xa.
Nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa nỗi đau tận cùng của Remus, Severus thấp giọng: "Tôi sẽ ở đây, không chối từ đau khổ hay hanh hao. Chúng ta cùng chia sẻ những gì còn sót lại... trong những hạt tuyết bay..."